Blog Radio 777: Ngày người nói thương tôi, bầu trời mang một màu xanh rất khác

0
26

“Em thay đổi nhiều thật, suýt nữa anh không nhận ra em nếu em không chào anh trước”.
“Phải thay đổi chứ anh, ai lại cứ mãi dậm chân tại chỗ được, dạo này anh thế nào, chia tay rồi, anh có tốt hơn không?”.
Anh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, tươi sáng, không còn đượm u buồn như trước kia nữa,
“Tốt chứ, chia tay em, anh không còn đau đầu mỗi ngày nữa”, nói rồi hai chúng tôi cười giòn tan như chưa từng được vui như thế.
Người ta nói tu trăm năm mới được chung thuyền, vậy mà anh và tôi đã dành cả tuổi xuân bên nhau, há chẳng phải là kiếp trước đã cúi đầu lạy đổ máu trán mới đổi lại được sao. Nếu không phải dành cho nhau thì tôi cũng mong anh hạnh phúc, ít nhất bây giờ tôi cũng đã thấy anh vui hơn trước rất nhiều. Thật có lỗi khi lúc trước đã làm khổ anh nhiều như thế.
“Bây giờ em thế nào rồi”.
“Em vẫn thế, em đang làm marketing cho một công ty khá lớn nhưng cuối tháng này em sẽ nộp đơn xin nghỉ việc”.
“Sao lại thế, chẳng phải công việc đó rất tốt sao?”.
“Đúng vậy nó rất tốt nhưng nó không hợp với em, em đã tìm được hướng đi mới rồi”.
Anh nhìn vào ly cà phê đen trên bàn rồi nhấp lấy một hớp.
“Em lúc nào cũng thế, chỉ làm những gì mình thích”
Tôi cười tươi nhìn anh.
“Đúng vậy, em sẽ chỉ theo đuổi những thứ làm cho bản thân thấy hạnh phúc thôi”. Nói rồi tôi đứng lên chào tạm biệt anh rồi ra về.
Em lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ thay đổi, em luôn đi theo một hướng rất khác mọi người, đó chính là lý do mà anh yêu em. Ly cà phê đen đã cạn, bóng đêm lại ôm trọn lấy thành phố, một đôi chân bước đi dưới phố với một giai điệu ngân nga yêu đời trong tim.
Thế là tôi nghỉ việc. Tôi chào tạm biệt mọi người, chào anh rồi ra đi. Con đường lại thênh thang rộng mở. Tôi sẽ đi du lịch và viết những gì mình thích, viết từ những chuyện nhỏ cho tới những sự kiện lớn, viết từ lúc bắt đầu cho tới lúc kết thúc.
Đâu phải lúc nào yêu nhau là cũng phải ở bên nhau. Thế giới rộng lớn, vô tận, tình yêu của con người còn bao la hơn thế, đôi khi nó chỉ là một ánh nhìn, một nụ hôn hay chỉ đơn giản là một điều ước. Ước cho người mình yêu được hạnh phúc.
Thật lạ, đôi khi người ta cố gắng thay đổi vì người mình thương, nhưng khi bản thân đã trở nên tốt hơn thì lại thấy người kia không còn hợp với mình nữa. Bản thân bây giờ chỉ có mình mới yêu được, không còn cảm giác với bất kỳ ai, tựa như tôi yêu chính bản thân mình vậy. Phải chăng người cũ là người hiểu tôi nhất, khi biết rằng người như tôi sẽ không yêu ai được.
Cuộc sống của chúng ta không ai giống ai, cuộc đời mỗi người là duy nhất, vì vậy tôi sẽ vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp cho riêng mình theo cách riêng của tôi. Chúc tôi hạnh phúc.

Tác giả: Sông Cạn, Lạc Ca
Giọng đọc: Hà Diễm
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
————————–
📻 Blog Radio – Phát thanh xúc cảm của bạn!
👉 Subscribe: http://bit.ly/blogradiovn

Follow Blog Radio:
🌏 http://blogradio.vn
👍 http://facebook.com/yeublogviet
👍 http://facebook.com/yeublogradio
📷 https://www.instagram.com/yeublogradio

Contact Blog Radio
📧 blogradio@vnnplus.vn
☎ (+84) 24 37725502, ext. 128

© Blog Radio – VNNPLUS; JSC. All rights reserved
✖ Do not copy or re-up.
👆 If you have any questions or complaints about copyright, please contact Blog Radio.

#blogradio #blogradiovn #yeublogradio #radio #radiotinhyeu #radiotruyen #truyenaudio #truyenngan #audiobook #podcast

LEAVE A REPLY